Số đã vậy thì đừng có cố 😛
—
Chàng trai : ta kết hôn nhé ?
Cô gái : nghèo như anh, chó nó lấy!
Mấy năm qua lăn lộn, chưa bao giờ anh quên câu chia tay lạnh lùng kia, lại kiên cường vươn lên thoát khỏi cái mác nghèo chết tiệt. Trời không phụ lòng người, cơ hội đến, anh làm ăn gặp thời, tích tiểu thành đại, vẻn vẹn 3 năm từ một gã bồi bàn trở thành triệu phú trẻ tuổi. Trải qua sương gió, ấm lạnh của tình người, anh hiểu rõ nhân tâm đáng sợ đến nhường nào.
Anh gặp cô, một công chức giản dị. Hai người rất nhanh yêu nhau, anh vẫn đi chiếc xe cũ, mặc quần áo vỉa hè, ở một nhà trọ cấp 4. Cô không trách anh một câu, yêu nhau 2 năm, cô chưa từng chê anh điều gì, trong lòng anh đã định sẵn kiếp này sẽ lấy cô làm vợ.
Một buổi tối, anh đưa cô về chỗ ở tồi tàn, nấu một bữa tối lãng mạn, rồi nhẹ nhàng quỳ xuống cầu hôn. Cô hạnh phúc chảy nước mắt, gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt như không đành lòng, lại nói với anh:
– Em thì không sao, nhưng em nói với bố…bố em chê anh nghèo, sợ anh không cho em cuộc sống hạnh phúc. Em sợ…sợ bố không đồng ý.
Anh mỉm cười, vỗ về dỗ cô đi ngủ, mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô:
– Em là người chân thành, tất sẽ có hồi báo tương xứng.
Sáng hôm sau anh khoác bộ vest đắt tiền, đánh chiếc siêu xe mới cứng đưa cô về nhà bố mẹ tính chuyện đám cưới. Hôn sự bị hủy, người cha tỷ phú của cô vẫn chê anh nghèo. Số đã vậy thì đừng có cố.
–
Lên hệ chút xíu qua chuyện #bánhàng :
Tèo Tiếp Thị – Trương Anh Tuấn